Thì ra loại ác quỷ này thật sự có ngôn ngữ của riêng mình, Nam Cung Phi Yến nói, một khi quỷ hồn tiến vào địa ngục, ngay lập tức thoát ly tất cả quan hệ với nhân gian, dựa theo luật đạo luân hồi để nói, đã tiến vào địa ngục sẽ không dùng ngôn ngữ của nhân loại nói chuyện nữa.

Thế gian có người thông linh, hoặc là tinh quái tu luyện lâu năm có thể thông qua thần thức câu thông với nhau, tự nhiên là có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của ác quỷ này, bởi vậy Nam Cung Phi Yến cùng với thần thú Giải Trĩ đều có thể hiểu được, chỉ có tôi công lực yếu kém, tự nhiên nghe không hiểu.

Nhưng Nam Cung Phi Yến nói, mặc dù vừa rồi ác quỷ kia cũng đã khai báo, nhưng là bởi vì nó chỉ là một cái tàn hồn, có chứa một bộ phận ý thức của bản thể mà thôi, cho nên khai báo không rõ ràng, đứt quãng, có chút vụn vặt, biểu đạt không rõ.

Ý tứ đại khái chính là, nó vốn là tội hồn không biết thời đại nào ở tầng dưới chót của địa ngục, cả ngày chịu khổ hình núi đao biển lửa, khổ không nói nổi. Nhưng mà bỗng nhiên có một ngày, một quỷ tướng đưa nó đi, lúc sau mơ mơ màng màng không biết đã xảy ra chuyện gì, tới khi ý thức được thì nó đã ở trong thân thể này rồi, có một giọng nói trong cõi u minh nói với nó rằng, nó có thể hưởng thụ mười năm sinh mệnh trong cơ thể này.

Vì thế nó liền cực lực khống chế thân thể này, nhưng thời điểm bắt đầu như có thứ gì trấn trụ nó, nhưng rất nhanh sau đó lực lượng phong trấn liền yếu đi, vì thế nó càng thêm tùy ý.

Nó là quỷ địa ngục, không biết thời gian thời đại trôi qua, lại biết mình chỉ có thời gian mười năm, trong lòng rất là sợ hãi, đồng thời cũng có thể cảm nhận được bản thể ở trong địa ngục chịu khổ sở mang đến những ảnh hưởng xấu cho nó, vì thế ở thời điểm chịu hình nó bắt đầu trở nên điên cuồng, hơn nữa thập phần sợ hãi thời gian trôi qua.

Nhưng ngày hôm qua, Kha Khôn Thành đột nhiên gọi người treo đầy đồng hồ trong văn phòng, cái này làm cho nó rất là sợ hãi, cuồng loạn phát điên, vốn định đánh nát những cái đồng hồ kia, nhưng lại không biết vì sao, một lượng lực lượng vô hình, lại bắt cả nó cùng Kha Khôn Thành về địa ngục, quỷ tướng kia trách cứ nó, sau khi tới dương gian thì làm xằng làm bậy, sớm muộn gì cũng bị người phát hiện, vì thế phạt nó nhập biển lửa chịu hình một ngày, lấy đó làm khiển trách, sau đó lại thả nó đến dương gian.

Nhưng thời gian một ngày còn chưa tới, nó liền mơ màng hồ đồ lại bị ném ra ngoài, nhưng lại không dám ra đây, bởi vì nó cảm nhận được có nguy hiểm ở bên ngoài, vì thế liền ẩn thân ở Nê Hoàn Cung của Kha Khôn Thành, lại không nghĩ rằng, đầu tiên là có ngân châm dẫn hồn, trong lúc nó đang đau khổ đối kháng lại có Giải Trĩ đưa sừng húc tới, liền rốt cuộc chịu đựng không nổi, trong nháy mắt bị bức ra ngoài.

(Nê Hoàn hay Nê Hoàn Cung là Thượng Đan Điền. Huyệt của nó là Bá Hội, ở giữa đỉnh đầu)

Cuối cùng, ác quỷ này đau khổ cầu xin, nói chính mình cũng là người đáng thương, đã ở địa ngục chịu khổ vô tận năm tháng, lúc này đây cũng là mơ màng hồ đồ bị quăng tới nhân gian, tuy rằng vẫn luôn vọng tưởng chiếm cứ thân thể này, nhưng mà cũng không có làm ác, chỉ là suy nghĩ chân chính hưởng thụ mười năm sinh mệnh mà thôi, hiện giờ bị Giải Trĩ phát hiện, tự biết không có khả năng may mắn thoát khỏi, chỉ cầu có thể thần hồn tiêu tán một cách thống khoái, không muốn lại tiếp tục vào địa ngục chịu khổ.

Cho nên, cuối cùng Giải Trĩ một sừng đem nó húc chết thần hồn câu diệt, ngược lại là trợ giúp cho nó, nói cách khác nếu là nó lại bị nhốt vào địa ngục sẽ gia tăng thêm thời gian bản thể chịu khổ, nếu là chính mình bị tinh lọc, ngược lại còn có thể giảm bớt nghiệp lực của bản thể đang ở địa ngục.

Tôi lúc này mới hiểu rõ chuyện này, thì ra vừa rồi là Giải Trĩ đang giúp nó, đều không phải là tàn nhẫn thích giết chóc, chỉ là ác quỷ này được giải thoát rồi, người khác làm sao bây giờ đây?

Kha Khôn Thành đã dần dần khôi phục ý thức, nghe được một ít chuyện chúng tôi nói, giãy giụa bò dậy, run rẩy mà nói.

- Thì ra, tôi thật sự đi tới địa ngục……

Tôi đỡ ông ta ngồi xuống, xem sắc mặt thì thấy đã xám ngắt, biết là ông ta không sống được bao lâu, ác quỷ kia rời khỏi thân thể chẳng khác nào pháp thuật tục mệnh bị phá, ông ta tùy thời đều có khả năng……

Nam Cung Phi Yến lắc đầu nói.

- Tuy rằng đi địa ngục, nhưng hồn phách của ông bị phong ở Nê Hoàn Cung, đây là vì bảo vệ ông, mà cái này để cho ác quỷ trong cơ thể ông chịu phạt, điều này nói rõ người chấp pháp địa ngục cũng không có lạm dụng hình phạt, ông phải thấy đủ đi, hơn nữa những ngọn lửa địa ngục kia chỉ có tác dụng đối với linh hồn, thân thể ông cũng không chịu cái tổn hại gì, nếu không, bây giờ ông không có khả năng ngồi thẳng lưng nói chuyện với chúng tôi đâu.

Hình như Kha Khôn Thành cũng biết điểm này, nhịn không được thở hổn hển nói với chúng tôi, ông ta đã biết lỗi sai của mình rồi, nhưng là đã không thể vãn hồi được nữa, chỉ cầu chúng tôi không nên đem chân tướng việc này nói ra, còn có ông ta đã ký xuống di chúc, sau khi chết nguyện ý đem tất cả tài sản ông ta có quyên tặng ra ngoài, hy vọng có thể để cho những người khốn khó có thể tiếp tục sống.

Giải Trĩ đã đi tới trước nhìn xem Kha Khôn Thành, một sừng chỉ về phía ông ta, rồi lại lắc lắc đầu, xoay người tránh ra, không hề liếc ông ta thêm một cái.

Kha Khôn Thành là người sắp chết, cũng có thể nhìn được Giải Trĩ, trong ánh mắt toát ra thần sắc phức tạp, tôi nói với ông ta, đây là thần thú Giải Trĩ trong truyền thuyết có thể phân biệt thị phi thiện ác, nó lấy sừng chỉ vào ông là do ông từng làm chuyện ác, nhưng nó cũng xoay người rời đi nói rõ rằng bản chất ông vẫn còn là một người tốt.

Kha Khôn Thành rất là kích động, cả cơ thể ông ta dựa vào cái ghế rộng kia, ngửa đầu ngây ngốc nhìn cái đồng hồ trên tường, nhìn kim giây tí tách, thời gian trôi đi, khóe miệng tràn đầy chua xót, thấp giọng thì thầm.

- Sinh mệnh…… Thời gian…… Sinh mệnh…… Thời gian……

Tôi thở dài, cúi người nhặt pho tượng bằng gỗ tử đàn kia lên, cuối cùng liếc mắt nhìn Kha Khôn Thành một cái, lại nhìn những cái đồng hồ kia rồi lặng lẽ lui ra ngoài

Buổi chiều đi trên đường, cảm nhận ánh nắng mặt trời ấp áp khó có được, tôi đã hiểu rõ một chuyện cho dù là Kha Khôn Thành, hay là Hà Điền Điền, đều đã không thể nào lấy lại được sinh mệnh đã mất đi đó, sinh mệnh Kha Khôn Thành là tự nhiên kết thúc, sinh mệnh Hà Điền Điền lại là do đánh đổi cùng với ác quỷ, đổi lấy năm triệu, nhưng nàng lại không nghĩ tới cái giá phải trả lại to lớn đến như vậy.

Chẳng qua, nếu Hà Điền Điền dùng sinh mệnh chính mình đổi lấy việc mẹ nàng lành bệnh, một mạng đổi một mạng, như vậy cũng không coi là thiệt thòi, huống chi, có năm triệu kia người nhà nàng cũng sẽ có sinh hoạt càng tốt hơn nữa, nghĩ như vậy có lẽ trong lòng có thể dễ chịu hơn một chút.

Trưa hôm đó, Thiệu Bồi Nhất tới, tôi gọi A Long tới, cùng nhau đưa Hà Điền Điền cùng người nhà nàng trở về quê.

Ngoài dự đoán của mọi người Hà Điền Điền hồi quang phản chiếu, cười cáo biệt với chúng tôi, nàng nói với chúng tôi, tuy rằng mấy ngày này nàng vẫn luôn rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng những chuyện chúng tôi làm trong thời gian này nàng đều biết, nàng muốn cảm tạ chúng tôi.

Tôi rất là hổ thẹn, lăn lộn mấy ngày, cuối cùng lại vẫn là không thể vãn hồi được gì, nàng lại nói, cho tới bây giờ tâm nguyện của nàng chính là để cho người nhà đều có một cuộc sống sinh hoạt tốt hơn, để cho mẹ nàng khỏe mạnh trường thọ, nếu bây giờ những chuyện đó đã thực hiện được rồi thì nàng rời đi cũng coi như có giá trị.

Trước khi đi nàng nói với chúng tôi, các người đều là người tốt, đều sẽ có báo đáp tốt, còn có A Long, về sau nhất định sẽ tìm được một người con gái còn tốt hơn nữa.

Tất cả mọi chuyện cứ kết thúc như thế, Hà Điền Điền còn sót lại mấy ngày sinh mệnh, sẽ trải qua cùng với người nhà, hơn nữa cuối cùng nàng cũng không có vướng bận rời khỏi thế giới này, có lẽ đây cũng là kết cục tốt đẹp nhất mà nàng có thể có được.

Hoàng hôn buông xuống, thân ảnh người nhà Hà Điền Điền xa dần, nàng xoay người vẫy tay với chúng tôi, nụ cười sáng lạn treo ở trên môi, vẫn mỹ lệ như nàng trước đây vậy.

Chỉ là, tôi lại yên lặng nắm chặt nắm tay, việc này tuy rằng đã kết thúc, tuy rằng không buồn không vui, tuy rằng không có thăng trầm. Nhưng mà vẫn không biết được tung tích người thi triển tà thuật kia, không ai biết hắn là ai, cũng không ai biết hắn ở đâu.

Nhưng tôi biết, chỉ cần trên thế giới này còn có người không cam lòng tử vong, còn có người yêu cầu tiền tài, loại giao dịch này vẫn tồn tại như cũ.

Thời gian, vĩnh viễn không có khả năng đi ngược chiều, sinh mệnh, chung quy sẽ có lúc dừng hẳn, đây là Thiên Đạo, không có bất luận kẻ nào có thể làm trái.

Mặc kệ pháp thuật thần kỳ cỡ nào, muốn đối kháng với Thiên Đạo, nghịch thiên mà đi, kết quả đều tất nhiên là thảm bại.

Thời gian trôi đi, khẽ như nước chảy, rốt cuộc chúng tôi vẫn không thể nào quay lại quá khứ. Điều chúng tôi có khả năng làm, chỉ có quý trọng hiện tại, quý trọng người trước mắt.

Đây là một cái cấm kỵ về sinh mệnh.

……

Vào buổi chiều, chúng tôi lại lần nữa đi Phúc Duyên Trai, vị trai chủ nghe xong tất cả những chuyện xảy ra, cũng yên lặng cảm khái, ông ta cầm lấy pho tượng gỗ tử đàn tôi mang đến nhìn xem thật kỹ, nói với tôi, ở trong Minh Ngục, tổng cộng có hai thành một trì, chia ra làm Uổng Tử Thành, Thiết Vây Thành, cùng Huyết Ô Trì.

Trong đó, Thiết Vây Thành chu vi vạn dặm, chiều cao ngàn dặm, thành này làm bằng thiếc, ở trong đó cầm tù vô số hồn phách nhiều không đếm hết, ở bốn phía xung quanh thành, có thiết xà thiết cẩu phun lửa thủ vệ. Mà pho tượng gỗ tử đàn tôi lấy được này chính là hình tượng thiết cẩu thủ vệ ở Thiết Vây Thành.

Tôi không khỏi hoảng hồn, pho tượng gỗ đỏ này nhất định chính là do người thi thuật kia điêu khắc ra, mục đích là dùng để kinh sợ ác quỷ địa ngục đổi mệnh, tránh cho nó làm xằng làm bậy, quấy nhiễu Thiên Đạo.

Nói cách khác, cũng là một loại biện pháp mê hoặc Thiên Đạo.

Chỉ là tôi có một cái vấn đề khó hiểu, người thi thuật kia mạo hiểm liều lĩnh như thế rốt cuộc là muốn làm gì?

Ánh mắt ông chủ Phúc Duyên Trai thâm thúy, mỉm cười nói.

- Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi tới, thiên hạ giàu có, đều hướng về lợi ích. Người nọ làm như vậy, tự nhiên là có nguyên nhân, cậu cứ suy ngẫm lại xem, lấy phương pháp đổi mệnh của hắn mỗi lần mười năm, nhưng lại có ai biết, đến cùng hắn thay đổi mấy năm đâu chứ?

Tôi lập tức liền hiểu ra, bật thốt lên nói.

- Chẳng lẽ là hắn ăn hoa hồng?

Ông chủ Phúc Duyên Trai cười to không nói.

Trong lòng tôi không khỏi bốc cháy lên hy vọng, chỉ cần hắn có loại nhược điểm này, như vậy tôi sẽ có cơ hội bắt lấy hắn!

 

1.63786 sec| 2431.523 kb